Yêu đi rồi khóc
Truyện ngắn hay yêu đi rồi khóc
Em cởi đồ ra đi! - Chàng trai nhẹ nhàng nói với nàng, rồi sau đó quay lưng về phía gương như cố tránh nhìn vào bóng hình phản chiếu của mình. Nàng vẫn ngồi im, không động đậy. Rồi từ từ, bàn tay nàng kéo dây váy mỏng tang xuống vai. Co ro trong chính thể xác đẹp tuyệt vời của mình, nàng héo hon vì thứ cảm xúc cô đơn lạc lõng.
truyện ngắn hay. yêu đi rồi khóc |
Chàng nhẹ nhàng tiến đến bên nàng, sau đó ôm nàng từ đằng sau. Chút hơi ấm đàn ông làm nàng thấy ấm áp lạ kì. Họ hôn nhau. Không quay người lại, nàng vòng hai tay ra phía sau, kéo gương mặt xa lạ ấy lại gần. Bờ môi lạ cuồng nhiệt tìm đường đến những chốn bí ẩn của người con gái. Ngửa cổ ra sau, nàng đón chiếc hôn cuồng nhiệt của chàng.
Nhẹ nhàng và thuần thục, chàng đưa nàng lên đến đỉnh của khoái lạc, nơi giải tỏa mọi căng thẳng, mọi ưu phiền, mọi lo âu.
Sau cuộc mây mưa, họ nằm bên nhau. Không một mảnh vải trên người, nàng vòng tay qua thắt lưng chàng, hôn lên bộ ngực vạm vỡ ấy. Chàng nhìn nàng, sau đó thở ra làn khói thuốc đang quyện chặt lấy họ.
- Làm tình thật tuyệt! – Nàng nói.
- Ừ! – Chàng đáp hờ hững.
- Anh có thấy thỏa mãn không?
- Có.
- Vậy sau khi chúng ta rời khỏi khách sạn, đường ai nấy đi, em và anh không còn là của nhau nữa… thì anh có thấy thỏa mãn không?
Chàng trai im lặng. Cả hai chìm trong không gian ngột ngạt. Chẳng biết nói gì. Bởi ngoài làm tình, họ còn điểm gì chung?
Sau đêm nay, khi bình minh lên, chàng sẽ đến công ty, tiếp tục đóng vai một giám đốc trẻ tuổi thành đạt và độc thân. Hàng loạt những cô gái sẽ ve vãn chàng như loài công khoe ra cái đuôi rực rỡ màu sắc cuốn hút bạn tình. Còn chàng vẫn thế, kiêu ngạo và luôn thách thức, đứng lặng yên nhìn lũ người ấy xu nịnh mình. Quá nhiều mặt nạ. Qúa nhiều thị phi. Sự giả tạo có mặt ở khắp nơi mà chẳng có điều gì chân thật. Chàng quá mệt mỏi với hàng loạt khuôn mặt trắng trẻo, hồng tươi nhưng đằng sau là sự mục nát, tuyệt vọng. Những toan tính vây lấy chàng, cơ hồ màn sương dày đặc mà mặt trời chẳng thể xua đi.
Còn nàng thì sao?
Sau đêm nay, nàng sẽ về nhà, lo cho đứa con gái bé bỏng mồ côi cha. Khi gửi bé vào nhà trẻ xong, nàng đến công ty. Trong chiếc váy sang trọng, mùi nước hoa sực nức, nàng cười tươi đón chào những vị khách lịch lãm nhưng vô cảm. Vài kẻ trong số đó đưa cho nàng số điện thoại và một cuộc hẹn. Có gã đã yên bề gia thất. Số khác thì độc thân, nhưng khi thấy nàng dắt theo một đứa bé, họ liền lẳng lặng biến mất như chưa hề tồn tại trong cuộc đời của nàng. Đời cứ thế, xoay vần như vậy, chẳng có điểm dừng.
Họ mệt mỏi trong thế giới hào nhoáng giả tạo này. Vậy mà, họ vẫn sống ảo, sống dối trá với chính mình. Bởi, đó là cách duy nhất để tồn tại.
- Trả lời em đi anh! – Nàng tiếp tục - … khi làm tình anh thỏa mãn. Vậy khi rời khỏi đây, anh có thỏa mãn không?
- Không. Chưa bao giờ! – chàng đáp, lạnh lùng, dứt khoát.
- Vậy… ta bên nhau để làm gì, hả anh? – Cô hỏi.
- Đừng hỏi nữa! – Chàng gắt gỏng.
- Trả lời đi!
- TÔI BẢO LÀ EM ĐỪNG HỎI NỮA!
Chàng gào lên. Nàng lặng người đi. Dòng nước mắt câm lặng của kẻ lạc đường ấy rơi xuống. Phía đối diện, tấm gương in ngần bóng người con gái không một mảnh vải đang rơi lệ. Như sợ hãi chính sự yếu đuối của mình, nàng lấy hai tay che mặt lại. Vội vã bước xuống giường, nàng nhanh chóng mặc lại quần áo rồi chạy nhanh ra khỏi khách sạn hào nhoáng.
Bên ngoài, trời mưa to.
Chàng chìm trong ánh đèn vàng nhạt nhòa…
Màu vàng xa hoa...
Màu vàng bội phản…
Màu vàng cô đơn…
Ấy mà thiên hạ cứ hoài thích được sống trong sự sang trọng như chàng và nàng, mà đâu biết đằng sau nó là gì…
Có lẽ chàng đã hiểu người con gái ấy muốn nói gì. Chàng và nàng đang mục rữa dần. Và ngay cả tình dục cũng không thể giúp họ thoát khỏi cái chết đó.
Tình dục là sự giao thoa…
Tình dục là sự đắm chìm…
Nhưng ngay đến cả nó cũng không thể làm lành vết thương của cô đơn. Ai có thể hiểu được điều đó? Những người con gái tuyệt đẹp ở công ty chàng nhưng tâm hồn lại mục rỗng, khô cạn. Hay là nàng, đơn giản, yếu đuối cùng với một tâm hồn đang chết.
Đừng để mất nàng! Đừng để mất tình yêu thật sự.
Đợi anh với! Chàng gào lên trong tâm thức. Mặc kệ dáng vẻ luộm thuộm của mình, chàng lao ra màn mưa để tìm nàng.
Đêm ấy, có hai con người rượt đuổi nhau trong mưa để không lạc nhau giữa dòng đời.
Đêm ấy, có hai người làm tình rồi khóc.
Nguồn tác giả : Phạm Anh Tuấn
Nguồn chia sẻ: PhucNguyenIT.Blogspot.com
0 Nhận xét