Bên chồng, tôi đã có những câu chuyện buồn
Anh làm tôi thiếu thốn, nghèo nàn sự quan tâm, anh đã lãng quên tôi đang cần gì nghĩ gì, mặc kệ tôi với những cảm xúc một mình bộn bề, mặc đôi mắt tôi ngấn lệ rồi sẽ tự khô.Đêm về tôi cảm nhận được nỗi cô đơn trống trải vô cùng, chỉ có giọt nước mắt ướt nhòe an ủi. Khi 29 tuổi, tôi không còn nhìn cuộc sống bằng cái nhìn non nớt toàn màu hồng, bước vào cuộc sống gia đình mọi thứ không còn giản đơn. Mỗi ngày cứ trôi, tôi lặng lẽ bên gia đình nhỏ với những điều vụn vặt. Nhìn từ bên ngoài ai cũng nghĩ tôi có cuộc sống tuy chưa đủ đầy về vật chất nhưng hạnh phúc. Cứ thế, sau gần 3 năm ngày cưới, tôi chợt choàng tỉnh, thấy mình ngộ nhận, tự thỏa mãn, tự lấp mọi khoảng trống, nhận ra mình cứ lầm lũi bước qua thời gian.
Chồng, người tôi từng yêu trọn trái tim, đôi khi cả sự nồng cháy và trọn vẹn, tôi nghĩ anh đúng là một nửa đích thực của mình, nhưng đôi lúc tôi thấy mình trống trải cô đơn vô cùng, muốn nổi loạn, đi một nơi thật xa, ngủ một giấc thật say nhưng không thể. Tôi nghĩ đến con gái bé nhỏ - kết quả của tình yêu vội vàng nồng cháy.
Tôi mẫu thuẫn quá chăng? Bấy nhiêu thời gian anh làm tôi thiếu thốn, nghèo nàn sự quan tâm, anh đã lãng quên tôi đang cần gì nghĩ gì, mặc kệ tôi với những cảm xúc một mình bộn bề, mặc đôi mắt tôi ngấn lệ rồi sẽ tự khô, anh không mảy may an ủi, không chạnh lòng hay biểu lộ gì. Tôi chưa hề nhận từ anh một sự lo lắng quan tâm dù nhỏ để làm ấm lòng, tự ru ngủ rằng mình yêu anh.
Anh cho rằng biết tôi nghĩ gì nhưng không bộc lộ. Cái mà tôi nhận chỉ là sự lặng lẽ, đôi khi cứng nhắc mà có lẽ tôi cứ thản nhiên đón nhận. Tôi đã quá thỏa mãn để một lúc choàng tỉnh mình chẳng có gì. Biết làm gì, làm sao mà nổi loạn được khi tôi không còn một mình, tôi còn có con, con cần mình, mình đã không may, chẳng lẽ lại làm khổ con? Tôi nông nổi, yếu đuối, do dự, nói nhưng chẳng làm được gì, tất cả lỗi là tôi.
Anh chẳng bao giờ biết giải quyết vấn đề, mọi thứ tự đến tự đi, đôi lúc nghĩ mà đau lòng. Phải chăng tôi cứ tỏ ra mạnh mẽ rồi điên điên thế này? Tôi có chồng, có gia đình nhưng vẫn trống trải cô đơn, anh sẽ chẳng bao giờ biết được. Khi cần anh vẫn có thể ra ngoài làm gì theo bản năng và ý thích mà tôi ngầm cảm nhận anh cũng có máu trăng hoa. Làm sao tôi mãi theo và cấm khi bản chất anh đã thế. Bên anh, dần dần đã xuất hiện câu chuyện buồn trong tôi.
Chồng, người tôi từng yêu trọn trái tim, đôi khi cả sự nồng cháy và trọn vẹn, tôi nghĩ anh đúng là một nửa đích thực của mình, nhưng đôi lúc tôi thấy mình trống trải cô đơn vô cùng, muốn nổi loạn, đi một nơi thật xa, ngủ một giấc thật say nhưng không thể. Tôi nghĩ đến con gái bé nhỏ - kết quả của tình yêu vội vàng nồng cháy.
Tôi mẫu thuẫn quá chăng? Bấy nhiêu thời gian anh làm tôi thiếu thốn, nghèo nàn sự quan tâm, anh đã lãng quên tôi đang cần gì nghĩ gì, mặc kệ tôi với những cảm xúc một mình bộn bề, mặc đôi mắt tôi ngấn lệ rồi sẽ tự khô, anh không mảy may an ủi, không chạnh lòng hay biểu lộ gì. Tôi chưa hề nhận từ anh một sự lo lắng quan tâm dù nhỏ để làm ấm lòng, tự ru ngủ rằng mình yêu anh.
Anh cho rằng biết tôi nghĩ gì nhưng không bộc lộ. Cái mà tôi nhận chỉ là sự lặng lẽ, đôi khi cứng nhắc mà có lẽ tôi cứ thản nhiên đón nhận. Tôi đã quá thỏa mãn để một lúc choàng tỉnh mình chẳng có gì. Biết làm gì, làm sao mà nổi loạn được khi tôi không còn một mình, tôi còn có con, con cần mình, mình đã không may, chẳng lẽ lại làm khổ con? Tôi nông nổi, yếu đuối, do dự, nói nhưng chẳng làm được gì, tất cả lỗi là tôi.
Anh chẳng bao giờ biết giải quyết vấn đề, mọi thứ tự đến tự đi, đôi lúc nghĩ mà đau lòng. Phải chăng tôi cứ tỏ ra mạnh mẽ rồi điên điên thế này? Tôi có chồng, có gia đình nhưng vẫn trống trải cô đơn, anh sẽ chẳng bao giờ biết được. Khi cần anh vẫn có thể ra ngoài làm gì theo bản năng và ý thích mà tôi ngầm cảm nhận anh cũng có máu trăng hoa. Làm sao tôi mãi theo và cấm khi bản chất anh đã thế. Bên anh, dần dần đã xuất hiện câu chuyện buồn trong tôi.
0 Nhận xét