Home » Archives for tháng 10 2014
Sapa 3 Ngày 4 Đêm - Ý Linh Hồ - Lao Chải - Tả Van
12:28 |Sapa 3 Ngày 4 Đêm - Ý Linh Hồ - Lao Chải - Tả Van
du lịch lào sapa
ĐÊM 01: GA HÀ NỘI - GA LÀO CAI
19h00: Quý khách có mặt tại ga B Trần Quý Cáp, Hướng dẫn viên của chúng tôi sẽ giao vé và hướng dẫn các thủ tục lên tàu lên tàu đi Lào Cai. Qúy khách đáp chuyến tàu SP1 hoặc SP3 đi Lào Cai. Tàu rời ga Hà Nội. Quý khách ngủ đêm trên tàu.
NGÀY 1: LÀO CAI - Ý LINH HỒ - LAO CHẢI ( Ăn Sáng, Trưa, Tối )
6h00: Xe đón Quý khách tại ga Lào Cai về Sa Pa ăn sáng, HDV đưa Quý khách đi tham quan bản Ý Linh Hồ và bản Lao Chải khám phá cuộc sống của người H.Mông Đen. Quý khách dùng bữa trưa trên đường đi.
HDV đưa Quý khách đi dọc theo khu ruộng bậc thang để tham quan bản Tả Van dọc theo thung lũng Mường Hoa thơ mộng, huyền ảo bao phủ trong làn sương, và những đám mây trôi bềnh bồng trên sườn núi Fansipan hùng vĩ. Khám phá cuộc sống đơn sơ và giản dị của người dân tộc Dáy. Quý khách dùng bữa tối và nghỉ đêm tại nhà sàn cùng người dân bản địa.
NGÀY 2: TẢ VAN - GIANG TẢ CHẢI - SỬ PÁN - BẢN HỒ ( Ăn Sáng, Trưa, Tối )
Sau khi ăn sáng, Quý khách tạm biệt gia đình địa phương, ghé thăm làng tiếp theo, men theo đường ruộng bậc thang và các khu rừng nứa, Quý khách ghé thăm đồng bào Dao đỏ, sống trong làng Giang Tả Chải, thưởng thức vẻ đẹp của Cầu Mây và Thác Bạc. Vượt qua sông, Quý khách tiếp tục ghé thăm làng Bản Hồ, nơi sinh sống của đồng bào dân tộc Tày. Trên đường ghé thăm Bản Hồ, Quý khách có thêm cơ hội ngắm nhìn đồng bào H’Mông đen và đồng bào Dao đỏ sống tại làng Supan. Quý khách nghỉ đêm tại một gia đình người Tày trong làng Bản Hồ. Ăn trưa trên đường đi, ăn tối cùng gia đình người dân tộc.
NGÀY 3: BẢN HỒ - SAPA - LÀO CAI ( Ăn Sáng, Trưa, Tối )
Sau khi ăn sáng cùng gia đình người dân tộc, quý khách rời làng, ghé thăm thác nước do người Pháp phát hiện. Thưởng thức phong cảnh, ghé thăm người dân trong làng. Tạm biệt gia đình dân cư địa phương nơi đây, theo trục đường chính, xe Jeep đưa Quý khách quay về Sapa tắm nóng lạnh, mua sắm một số đồ lưu niêm tại khu chợ tình Sa Pa. Xe đưa Quý khách ra nhà hàng cạnh ga Lào Cai ăn tối, lên tầu trở về Hà Nội!
NGÀY 4: HÀ NỘI - CHIA TAY DU KHÁCH
05h00: Tàu về tới ga Hà Nội. Chia tay Quý khách. Kết thúc chương trình
chi tiết http://vetauvietnam.com/du-lich/sapa-3-ngay-4-dem-y-linh-ho-lao-chai-ta-van.html
Sapa 3 Ngày 4 Đêm - Ý Linh Hồ - Lao Chải - Tả Van
12:19 |Sapa 3 Ngày 4 Đêm - Ý Linh Hồ - Lao Chải - Tả Van
du lịch lào sapa
ĐÊM 01: GA HÀ NỘI - GA LÀO CAI
19h00: Quý khách có mặt tại ga B Trần Quý Cáp, Hướng dẫn viên của chúng tôi sẽ giao vé và hướng dẫn các thủ tục lên tàu lên tàu đi Lào Cai. Qúy khách đáp chuyến tàu SP1 hoặc SP3 đi Lào Cai. Tàu rời ga Hà Nội. Quý khách ngủ đêm trên tàu.
NGÀY 1: LÀO CAI - Ý LINH HỒ - LAO CHẢI ( Ăn Sáng, Trưa, Tối )
6h00: Xe đón Quý khách tại ga Lào Cai về Sa Pa ăn sáng, HDV đưa Quý khách đi tham quan bản Ý Linh Hồ và bản Lao Chải khám phá cuộc sống của người H.Mông Đen. Quý khách dùng bữa trưa trên đường đi.
HDV đưa Quý khách đi dọc theo khu ruộng bậc thang để tham quan bản Tả Van dọc theo thung lũng Mường Hoa thơ mộng, huyền ảo bao phủ trong làn sương, và những đám mây trôi bềnh bồng trên sườn núi Fansipan hùng vĩ. Khám phá cuộc sống đơn sơ và giản dị của người dân tộc Dáy. Quý khách dùng bữa tối và nghỉ đêm tại nhà sàn cùng người dân bản địa.
NGÀY 2: TẢ VAN - GIANG TẢ CHẢI - SỬ PÁN - BẢN HỒ ( Ăn Sáng, Trưa, Tối )
Sau khi ăn sáng, Quý khách tạm biệt gia đình địa phương, ghé thăm làng tiếp theo, men theo đường ruộng bậc thang và các khu rừng nứa, Quý khách ghé thăm đồng bào Dao đỏ, sống trong làng Giang Tả Chải, thưởng thức vẻ đẹp của Cầu Mây và Thác Bạc. Vượt qua sông, Quý khách tiếp tục ghé thăm làng Bản Hồ, nơi sinh sống của đồng bào dân tộc Tày. Trên đường ghé thăm Bản Hồ, Quý khách có thêm cơ hội ngắm nhìn đồng bào H’Mông đen và đồng bào Dao đỏ sống tại làng Supan. Quý khách nghỉ đêm tại một gia đình người Tày trong làng Bản Hồ. Ăn trưa trên đường đi, ăn tối cùng gia đình người dân tộc.
NGÀY 3: BẢN HỒ - SAPA - LÀO CAI ( Ăn Sáng, Trưa, Tối )
Sau khi ăn sáng cùng gia đình người dân tộc, quý khách rời làng, ghé thăm thác nước do người Pháp phát hiện. Thưởng thức phong cảnh, ghé thăm người dân trong làng. Tạm biệt gia đình dân cư địa phương nơi đây, theo trục đường chính, xe Jeep đưa Quý khách quay về Sapa tắm nóng lạnh, mua sắm một số đồ lưu niêm tại khu chợ tình Sa Pa. Xe đưa Quý khách ra nhà hàng cạnh ga Lào Cai ăn tối, lên tầu trở về Hà Nội!
NGÀY 4: HÀ NỘI - CHIA TAY DU KHÁCH
05h00: Tàu về tới ga Hà Nội. Chia tay Quý khách. Kết thúc chương trình
chi tiết http://vetauvietnam.com/du-lich/sapa-3-ngay-4-dem-y-linh-ho-lao-chai-ta-van.html
chắc ai đó sẽ về
11:53 |Chắc ai đó sẽ về
Mỉm cười hạnh phúc, Minh Vy khẽ thì thầm: "Chắc ai đó sẽ sớm quay lại thôi... Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi...
Hà Nội mùa này thật ngoan, mát mẻ và dịu dàng chứ không nắng cháy và gắt gỏng như những ngày cuối hạ. Đưa đôi mắt lơ đãng nhìn hoàng hôn với những áng mây bồng bềnh như kem xốp trên nền trời rộng mênh mang, quấy nhẹ ly nâu nóng, khẽ chớp mắt mềm mại, Minh Vy cảm nhận và lắng nghe những thanh âm, sắc màu của cuộc sống. Một buổi chiều hoàn hảo nếu như không có tiếng nhạc não nề, giai điệu trầm buồn như một câu chuyện tình yêu viết dở. Trái tim Minh Vy chợt thổn thức. Cũng đã 5 năm rồi, kể từ ngày Vương Hoàng nói lời từ biệt cô, sân bay ấy, bầu trời ấy đã mang anh đi với lời hứa sẽ trở lại. Nhưng thời gian là thứ biệt dược vô tình nhất, thời gian đã khiến cho những yêu thương anh dành cho cô nhạt dần. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại, email thưa đi rồi vô tình biến mất. Người ta nói anh đã thay đổi, yêu thương làm sao có thể vượt qua được không gian và thời gian bởi nó sinh ra vốn đã mềm yếu.
Cũng đã 5 năm rồi, cô không thấy anh. Anh sống ra sao, đã yêu ai rồi và có hạnh phúc là những câu hỏi luôn dằn vặt tâm trí cô. Cũng đã 5 năm rồi, cô tự dặn lòng phải quên đi những thứ cần quên: hình bóng anh, tình yêu anh, kỉ niệm,… để bước tiếp trên một con đường mới. Và cô những tưởng tất cả đã lên rêu trong kí ức cô.
“Chỉ cần em đợi, anh sẽ quay về!”
Câu nói ấy đã trở thành niềm tin, động lực giúp Minh Vy vượt qua những khó khăn, bề bộn trong những thánh ngày vắng anh. Nhưng 5 năm, con số ấy đang gặm nhấm niềm tin trong cô, niềm tin ấy đang chết dần bởi những con số vô định.
Nhưng có lẽ, đã đến lúc buông tay cũng là một cách hạnh phúc.
Có lẽ nào, đã tới lúc cô nên buông tay. (hình minh họa)Rời quán cà phê, Minh Vy, cô lại trở về với góc nhỏ của riêng cô. Vừa mới khen Hà Nội mùa này thật dễ chiều thì bất chợt đỏng đảnh và khó yêu khi bỗng đổ cơn mưa lạ. Mưa, lại khiến cô nhớ anh. Anh sẽ thì thầm vào tai cô, “thời gian vừa rồi anh bị lạc đường, nhưng anh đã tìm được đường về với em rồi đây”. Một giấc mơ đẹp mà Minh Vy không muốn thoát ra, không muốn từ bỏ bởi cô chưa bao giờ từ bỏ.
Sân bay đêm mưa, có chuyến bay đáp muộn...
Nắng sớm đùa giỡn với hàng mi cong, gọi Minh Vy tỉnh giấc. Đêm nào cô cũng thao thức vì anh cho tới khi cả con tim và lý trí cùng ôm hình bóng anh chìm vào giấc ngủ. Không hiểu sao hôm nay cô thấy mình thật tràn trề sức sống, khác hẳn với bộ dạng mệt mỏi mọi khi. Hôm nay công ty đón giám đốc tiếp quản mới, cô làm maketing phải tới sớm chuẩn bị. Nghĩ tới thôi cô đã thấy lạnh gáy, “chắc lại một ông lão khó tính đây mà”.
Văn phòng công ty hôm nay được trang hoàng lộng lẫy để đón tân giám đốc. Có lẽ không gian mới cũng khiến con người ta trở nên vui vẻ hơn. Mọi sự chuẩn bị đã chu đáo, chỉ còn đợi sự xuất hiện của nhân vật đặc biệt. 1 giờ rồi 2 giờ trôi qua, mọi người đã có vẻ mệt mỏi, không khí tươi vui bắt đầu tan rã. Và rồi một người xuất hiện, nhưng tiếc rằng không phải là giám đốc mà chỉ là một trợ lý. Anh thông báo rằng giám đốc cảm ơn sự tiếp đón nồng hậu của mọi người, hy vọng sẽ được hợp tác hiệu quả với mọi người để công ty ngày một phát triển, vững mạnh.
Sếp mới đến, không khí làm việc khẩn trương lên hẳn, khác hẳn vẻ trì trệ trước kia. Minh Vy cũng ngập đầu trong công việc tới mức không còn thời gian ngồi uống cà phê mà nghĩ vẩn vơ về Vương Hoàng. Ngày nào cô cũng phải làm tăng ca, vậy nhưng thật lạ là dù ngồi lì ở công ty 12 tiếng mỗi ngày mà cô chưa hề có cơ hội diện kiến dung nhan của sếp mới. Tất cả đều thông qua trợ lý, và cô cũng bận tới mức chẳng còn để tâm tới sếp mới nữa.
Minh Vy trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Bó hoa hồng đỏ thắm trước cửa phòng đã níu chân cô. Thoáng chút ngỡ ngàng, cô cầm bó hết lên. Mùi thơm nhẹ khiến cô dễ chịu. Thấy có tấm thiệp nhỏ xinh, cô mở ra. Nội dung chỉ có 3 từ mà khiến cô quay cuồng: “Chào người xưa!”. Nét bút quen thuộc khiến cô nhớ tới một người. Không thể là anh, là Vương Hoàng cô mong nhớ được! Bó hoa và tấm thiệp lạ đã theo cô vào cả giấc mơ.
Những bó hoa cứ được gửi đến hàng ngày khiến Minh Vy càng thêm suy nghĩ mất ngủ. Cái vóc người nhỏ bé, thêm công việc bận rộn và những đêm thao thức càng khiến cô xanh xao. Đồng nghiệp hỏi han, khuyên Minh Vy nên giữ sức khỏe. Cô chỉ cười trừ, đâu biết trong căn phòng lớn có ánh mắt vẫn dõi theo cô đầy yêu thương.
Rồi đến một ngày, hoa hồng không được gửi đến nữa. Thói quen nhận hoa khiến Minh Vy bối rối và khi không nhận được lại càng khiến cô bận tâm, suy nghĩ. Sau một đêm dài mất ngủ, cô quyết định tới công ty sớm hơn thường lệ. Trên bàn làm việc của cô xuất hiện một tấm thiệp xinh xắn. Nét chữ Vương Hoàng khiến trái tim cô run rẩy: "Chào người xưa, anh sẽ không tiếp tục lén tặng hoa em nữa, bởi đã đến lúc anh sẽ không làm kẻ giấu mặt nữa rồi".
Minh Vy bất chợt quay ra, ở cánh cửa phòng sếp, có bóng dáng của người đàn ông quen thuộc mà đã 5 năm nay, cô vẫn ghi dấu trong tim...
Mỉm cười hạnh phúc, Minh Vy khẽ thì thầm: "Chắc ai đó sẽ sớm quay lại thôi... Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi...
Cũng đã 5 năm rồi, cô không thấy anh. Anh sống ra sao, đã yêu ai rồi và có hạnh phúc là những câu hỏi luôn dằn vặt tâm trí cô. Cũng đã 5 năm rồi, cô tự dặn lòng phải quên đi những thứ cần quên: hình bóng anh, tình yêu anh, kỉ niệm,… để bước tiếp trên một con đường mới. Và cô những tưởng tất cả đã lên rêu trong kí ức cô.
“Chỉ cần em đợi, anh sẽ quay về!”
Câu nói ấy đã trở thành niềm tin, động lực giúp Minh Vy vượt qua những khó khăn, bề bộn trong những thánh ngày vắng anh. Nhưng 5 năm, con số ấy đang gặm nhấm niềm tin trong cô, niềm tin ấy đang chết dần bởi những con số vô định.
Nhưng có lẽ, đã đến lúc buông tay cũng là một cách hạnh phúc.
Có lẽ nào, đã tới lúc cô nên buông tay. (hình minh họa)
Sân bay đêm mưa, có chuyến bay đáp muộn...
Nắng sớm đùa giỡn với hàng mi cong, gọi Minh Vy tỉnh giấc. Đêm nào cô cũng thao thức vì anh cho tới khi cả con tim và lý trí cùng ôm hình bóng anh chìm vào giấc ngủ. Không hiểu sao hôm nay cô thấy mình thật tràn trề sức sống, khác hẳn với bộ dạng mệt mỏi mọi khi. Hôm nay công ty đón giám đốc tiếp quản mới, cô làm maketing phải tới sớm chuẩn bị. Nghĩ tới thôi cô đã thấy lạnh gáy, “chắc lại một ông lão khó tính đây mà”.
Văn phòng công ty hôm nay được trang hoàng lộng lẫy để đón tân giám đốc. Có lẽ không gian mới cũng khiến con người ta trở nên vui vẻ hơn. Mọi sự chuẩn bị đã chu đáo, chỉ còn đợi sự xuất hiện của nhân vật đặc biệt. 1 giờ rồi 2 giờ trôi qua, mọi người đã có vẻ mệt mỏi, không khí tươi vui bắt đầu tan rã. Và rồi một người xuất hiện, nhưng tiếc rằng không phải là giám đốc mà chỉ là một trợ lý. Anh thông báo rằng giám đốc cảm ơn sự tiếp đón nồng hậu của mọi người, hy vọng sẽ được hợp tác hiệu quả với mọi người để công ty ngày một phát triển, vững mạnh.
Sếp mới đến, không khí làm việc khẩn trương lên hẳn, khác hẳn vẻ trì trệ trước kia. Minh Vy cũng ngập đầu trong công việc tới mức không còn thời gian ngồi uống cà phê mà nghĩ vẩn vơ về Vương Hoàng. Ngày nào cô cũng phải làm tăng ca, vậy nhưng thật lạ là dù ngồi lì ở công ty 12 tiếng mỗi ngày mà cô chưa hề có cơ hội diện kiến dung nhan của sếp mới. Tất cả đều thông qua trợ lý, và cô cũng bận tới mức chẳng còn để tâm tới sếp mới nữa.
Minh Vy trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Bó hoa hồng đỏ thắm trước cửa phòng đã níu chân cô. Thoáng chút ngỡ ngàng, cô cầm bó hết lên. Mùi thơm nhẹ khiến cô dễ chịu. Thấy có tấm thiệp nhỏ xinh, cô mở ra. Nội dung chỉ có 3 từ mà khiến cô quay cuồng: “Chào người xưa!”. Nét bút quen thuộc khiến cô nhớ tới một người. Không thể là anh, là Vương Hoàng cô mong nhớ được! Bó hoa và tấm thiệp lạ đã theo cô vào cả giấc mơ.
Những bó hoa cứ được gửi đến hàng ngày khiến Minh Vy càng thêm suy nghĩ mất ngủ. Cái vóc người nhỏ bé, thêm công việc bận rộn và những đêm thao thức càng khiến cô xanh xao. Đồng nghiệp hỏi han, khuyên Minh Vy nên giữ sức khỏe. Cô chỉ cười trừ, đâu biết trong căn phòng lớn có ánh mắt vẫn dõi theo cô đầy yêu thương.
Rồi đến một ngày, hoa hồng không được gửi đến nữa. Thói quen nhận hoa khiến Minh Vy bối rối và khi không nhận được lại càng khiến cô bận tâm, suy nghĩ. Sau một đêm dài mất ngủ, cô quyết định tới công ty sớm hơn thường lệ. Trên bàn làm việc của cô xuất hiện một tấm thiệp xinh xắn. Nét chữ Vương Hoàng khiến trái tim cô run rẩy: "Chào người xưa, anh sẽ không tiếp tục lén tặng hoa em nữa, bởi đã đến lúc anh sẽ không làm kẻ giấu mặt nữa rồi".
Minh Vy bất chợt quay ra, ở cánh cửa phòng sếp, có bóng dáng của người đàn ông quen thuộc mà đã 5 năm nay, cô vẫn ghi dấu trong tim...
Mỉm cười hạnh phúc, Minh Vy khẽ thì thầm: "Chắc ai đó sẽ sớm quay lại thôi... Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi...
Bên chồng, tôi đã có những câu chuyện buồn
11:50 |Bên chồng, tôi đã có những câu chuyện buồn
Anh làm tôi thiếu thốn, nghèo nàn sự quan tâm, anh đã lãng quên tôi đang cần gì nghĩ gì, mặc kệ tôi với những cảm xúc một mình bộn bề, mặc đôi mắt tôi ngấn lệ rồi sẽ tự khô.Đêm về tôi cảm nhận được nỗi cô đơn trống trải vô cùng, chỉ có giọt nước mắt ướt nhòe an ủi. Khi 29 tuổi, tôi không còn nhìn cuộc sống bằng cái nhìn non nớt toàn màu hồng, bước vào cuộc sống gia đình mọi thứ không còn giản đơn. Mỗi ngày cứ trôi, tôi lặng lẽ bên gia đình nhỏ với những điều vụn vặt. Nhìn từ bên ngoài ai cũng nghĩ tôi có cuộc sống tuy chưa đủ đầy về vật chất nhưng hạnh phúc. Cứ thế, sau gần 3 năm ngày cưới, tôi chợt choàng tỉnh, thấy mình ngộ nhận, tự thỏa mãn, tự lấp mọi khoảng trống, nhận ra mình cứ lầm lũi bước qua thời gian.
Chồng, người tôi từng yêu trọn trái tim, đôi khi cả sự nồng cháy và trọn vẹn, tôi nghĩ anh đúng là một nửa đích thực của mình, nhưng đôi lúc tôi thấy mình trống trải cô đơn vô cùng, muốn nổi loạn, đi một nơi thật xa, ngủ một giấc thật say nhưng không thể. Tôi nghĩ đến con gái bé nhỏ - kết quả của tình yêu vội vàng nồng cháy.
Tôi mẫu thuẫn quá chăng? Bấy nhiêu thời gian anh làm tôi thiếu thốn, nghèo nàn sự quan tâm, anh đã lãng quên tôi đang cần gì nghĩ gì, mặc kệ tôi với những cảm xúc một mình bộn bề, mặc đôi mắt tôi ngấn lệ rồi sẽ tự khô, anh không mảy may an ủi, không chạnh lòng hay biểu lộ gì. Tôi chưa hề nhận từ anh một sự lo lắng quan tâm dù nhỏ để làm ấm lòng, tự ru ngủ rằng mình yêu anh.
Anh cho rằng biết tôi nghĩ gì nhưng không bộc lộ. Cái mà tôi nhận chỉ là sự lặng lẽ, đôi khi cứng nhắc mà có lẽ tôi cứ thản nhiên đón nhận. Tôi đã quá thỏa mãn để một lúc choàng tỉnh mình chẳng có gì. Biết làm gì, làm sao mà nổi loạn được khi tôi không còn một mình, tôi còn có con, con cần mình, mình đã không may, chẳng lẽ lại làm khổ con? Tôi nông nổi, yếu đuối, do dự, nói nhưng chẳng làm được gì, tất cả lỗi là tôi.
Anh chẳng bao giờ biết giải quyết vấn đề, mọi thứ tự đến tự đi, đôi lúc nghĩ mà đau lòng. Phải chăng tôi cứ tỏ ra mạnh mẽ rồi điên điên thế này? Tôi có chồng, có gia đình nhưng vẫn trống trải cô đơn, anh sẽ chẳng bao giờ biết được. Khi cần anh vẫn có thể ra ngoài làm gì theo bản năng và ý thích mà tôi ngầm cảm nhận anh cũng có máu trăng hoa. Làm sao tôi mãi theo và cấm khi bản chất anh đã thế. Bên anh, dần dần đã xuất hiện câu chuyện buồn trong tôi.
Chồng, người tôi từng yêu trọn trái tim, đôi khi cả sự nồng cháy và trọn vẹn, tôi nghĩ anh đúng là một nửa đích thực của mình, nhưng đôi lúc tôi thấy mình trống trải cô đơn vô cùng, muốn nổi loạn, đi một nơi thật xa, ngủ một giấc thật say nhưng không thể. Tôi nghĩ đến con gái bé nhỏ - kết quả của tình yêu vội vàng nồng cháy.
Tôi mẫu thuẫn quá chăng? Bấy nhiêu thời gian anh làm tôi thiếu thốn, nghèo nàn sự quan tâm, anh đã lãng quên tôi đang cần gì nghĩ gì, mặc kệ tôi với những cảm xúc một mình bộn bề, mặc đôi mắt tôi ngấn lệ rồi sẽ tự khô, anh không mảy may an ủi, không chạnh lòng hay biểu lộ gì. Tôi chưa hề nhận từ anh một sự lo lắng quan tâm dù nhỏ để làm ấm lòng, tự ru ngủ rằng mình yêu anh.
Anh cho rằng biết tôi nghĩ gì nhưng không bộc lộ. Cái mà tôi nhận chỉ là sự lặng lẽ, đôi khi cứng nhắc mà có lẽ tôi cứ thản nhiên đón nhận. Tôi đã quá thỏa mãn để một lúc choàng tỉnh mình chẳng có gì. Biết làm gì, làm sao mà nổi loạn được khi tôi không còn một mình, tôi còn có con, con cần mình, mình đã không may, chẳng lẽ lại làm khổ con? Tôi nông nổi, yếu đuối, do dự, nói nhưng chẳng làm được gì, tất cả lỗi là tôi.
Anh chẳng bao giờ biết giải quyết vấn đề, mọi thứ tự đến tự đi, đôi lúc nghĩ mà đau lòng. Phải chăng tôi cứ tỏ ra mạnh mẽ rồi điên điên thế này? Tôi có chồng, có gia đình nhưng vẫn trống trải cô đơn, anh sẽ chẳng bao giờ biết được. Khi cần anh vẫn có thể ra ngoài làm gì theo bản năng và ý thích mà tôi ngầm cảm nhận anh cũng có máu trăng hoa. Làm sao tôi mãi theo và cấm khi bản chất anh đã thế. Bên anh, dần dần đã xuất hiện câu chuyện buồn trong tôi.
Đừng bao giờ làm người phụ nữ bạn yêu phải khóc
11:44 |Đừng bao giờ làm người phụ nữ bạn yêu phải khóc
bạn cảm buồn không khi bạn làm người mình yêu khóc
Phụ nữ là để yêu, để đàn ông che trở bảo vệ
Phụ nữ là để yêu, để đàn ông che trở bảo vệ. Bởi vì phụ nữ dù mạnh mẽ, cứng rắn đến đâu vẫn cứ là phụ nữ, vẫn mỏng manh dễ vỡ, vẫn dễ khóc, dễ dỗ dành, vẫn hay giận hờn vu vơ, vẫn cứ thích làm nũng, vẫn cứ giận dỗi là nói chia tay. Nhưng dù người phụ nữ của bạn có vô lý đến đâu cũng đừng bao giờ khiến cô ấy phải khóc!Người phụ nữ của bạn: là người bạn yêu và cô ấy cũng yêu bạn! Nếu bạn yêu cô ấy hơn chính bản thân mình, nếu bạn làm cô ấy khóc, tức là bạn đang làm chính trái tim mình khóc. Đừng bao giờ làm người phụ nữ của bạn phải khóc!
Hãy nhường nhịn cô ấy nếu có thể. Hãy lắng nghe và cảm thông với những gì cô ấy nói. Hãy đặt mình vào vị trí của cô ấy mà hành động. Hãy làm bất cứ điều gì có thể để đừng để người phụ nữ của bạn phải khóc!
Nếu hai người giận dỗi, dù đúng dù sai, bạn hãy là người chủ động làm lành trước. Bởi phụ nữ sinh ra đã có quyền được giận dỗi, hờn ghen, có quyền được làm kiêu, có quyền được chiều chuộng. Dù giận dỗi cũng vẫn hãy quan tâm tới cô ấy như thói quen hàng ngày bạn vẫn làm, tuyệt đối đừng nên lạnh nhạt. Hãy nhắn tin, gọi điện, hẹn gặp cô ấy nếu có thể.
Đừng chiến tranh lạnh với người phụ nữ của bạn bởi trong chuyện tình cảm, phụ nữ luôn là người yếu đuối. Phụ nữ, dù bên ngoài có mạnh mẽ đến đâu nhưng vẫn là phái yếu, trái tim vẫn mong manh dễ tổn thương hơn đàn ông rất nhiều. Những cô gái bên ngoài càng tỏ vẻ mạnh mẽ thì bên trong càng yếu đuối hơn những người phụ nữ khác, trái tim càng dễ tổn thương, rỉ máu.
Và có bao nhiêu chàng trai biết được rằng: trong lúc bạn đang nhởn nhơ nghĩ rằng lần này sẽ cho cô ý một bài học, sẽ làm căng để thôi tính nhõng nhẽo, giận dỗi vu vơ, sẽ thi gan đến cùng thì lúc này chắc hẳn cô ấy đã khóc cạn nước mắt vì bạn rồi cũng nên. Phụ nữ là để yêu, không phải để bạn làm tổn thương như vậy! Đừng bao giờ là người nói chia tay trước nếu như bạn không thực sự muốn chia tay. Bởi vì cô ấy có thể nói hàng trăm lời chia tay với bạn trong những lúc giận dỗi, cãi vã nhưng bạn chỉ được nói chia tay một lần duy nhất nếu bạn thực sự muốn ra đi. Lời chia tay của người đàn ông có thể giết chết trái tim của người phụ nữ gấp trăm lần.
Nếu đến sự nhường nhịn và dỗ dành người phụ nữ của mình mà cũng không làm được, vậy bạn sẽ mãi chẳng bao giờ mang lại hạnh phúc được cho cô ấy. Hạnh phúc ấy quá nhiều nước mắt rồi…